Tình yêu bao giờ cũng đẹp khi hai con người đến với nhau bằng tình cảm chân thành nhất, tình đầu lại càng đẹp hơn. Cái thuở ba đầu lưu luyến ấy, ngàn năm nào dễ có ai quên. Thuở ban đầu khi hai trái tim còn non xanh lần đầu rung động, lần đầu biết nhớ nhung và mơ mộng, cũng là lần đầu biết buồn, biết khóc.
Cô gái trong bài thơ dù đã qua tuổi đôi mươi, tóc đã ngã màu nhưng vẫn lưu luyến cái thời áo trắng với buổi hẹn đầu tiên. Tình yêu tuổi học trò được nhuộm thắm bằng màu hoa phượng trên sân trường và âm thầm trong khúc nhạc của ve sầu. Những cánh thư tay, những lần hò hẹn mà chàng không đúng hẹn, rồi giận hờn, rồi trách móc, tất cả đều là những kỉ niệm mà mỗi lần nhớ lại đều khiến chúng ta rưng rưng nước mắt, tim còn bồi hồi như mới hôm qua.
Chỉ buồn cho ngày tháng cứ dần trôi, biết có ai còn đợi bóng hình ai nơi hò hẹn cũ. Tình đầu thường hay dang dở cũng lẽ thường, chỉ thương cho người hữu tình còn vấn vương mãi, thương cho một mối tình chưa trọn vẹn.
Những tâm sự ấy, yêu thương ấy không thể thốt thành lời mà chỉ có thể viết thành thơ, những bài thơ hay về tình yêu sẽ là nơi trải lòng của những nỗi niềm cất giấu.
BÂNG KHUÂNG HẠ CŨ
Em chợt thấy bâng khuâng mùa hạ cũ
Trong dư âm của khúc nhạc ve sầu
Tóc đã ngã màu, sao bỗng thấy luyến lưu
Tìm kí ức trong những lần quên nhớ.
Tình học trò mang nhiều trắc trở
Ai vội vàng quên đi thuở ban đầu
Xác phượng hồng có thắm được bao lâu
Khi cánh bướm đã bay về nơi ấy.
Chỉ tội con bồ câu tìm hoài không thấy
Lá thư tình em giữ kín trong tim
Mắt anh buồn như thành phố về đêm
Em bỏ lỡ một tâm hồn đang đợi.
Có bao lâu mà xa xôi dịu vợi
Ở gần nhau như xa cách đời nhau
Thuở ban đầu chưa thắm vội xanh xao
Em chợt thấy bâng khuâng màu hạ cũ!
Tác giả: Lê Na