Tuổi học trò là tuổi nhiều mơ mộng và cũng là lứa tuổi đẹp nhất của mỗi người. Mỗi lần nhìn lại, bao nhiêu kỉ niệm chợt ùa về để chúng ta khẽ gọi tên tất cả là kí ức – những kí ức học trò.
Cô bé tuổi 16 lần đầu tung tăng trong chiếc áo dài trắng tinh khôi nhưng vẫn mang làn da của nắng và gió tuổi thơ. Cô ấy nghĩ gì, mơ gì cho tương lai và thấy gì trong cuộc sống hiện tại. Chắc hẳn ai trong chúng ta cũng từng nuôi thật nhiều mơ ước khi còn là những cô bé, cậu bé đang bước vào cuộc đời. Bằng ánh mắt màu hồng và trái tim nhạy cảm các cô cậu học trò đã biết rung động lần đầu, biết thẹn thùng, biết nói dối, biết giận hờn…
Kí ức học trò là một trong những bài thơ viết về kỉ niệm tuổi thơ, dưới mái trường bên bạn bè, thầy cô. Đó là những kí ức trong sáng và lung linh nhất. Không ai nỡ quên cái kỉ niệm quý báu nhất dù chỉ một phần thừa.
Hỡi những cô bé, cậu bé đang trong cái tuổi xuân phơi phới và hồn nhiên dưới mái trường, hãy giữ mãi nụ cười trên môi như thế, hãy sống đúng lứa tuổi của mình, bởi vì chỉ một điều duy nhất, chúng ta chỉ có một lần tuổi học trò.
KÍ ỨC HỌC TRÒ
Mưa lại về trên lá biếc
Thấm vào hồn cô bé ngày xưa
Cô bé có đôi mắt ướt mưa
Đen như mái tóc và cả làn da cháy nắng.
Đâu đó một khoảng trời vắng lặng
Có chú dế mèn làm thơ.
Mười sáu ơi! Là mộng hay mơ
Sao áo trắng cứ đi hoài không mỏi?
Bài hát nào làm người ta bối rối
Đánh rơi cả buổi chiều chỉ để nhìn nhau.
Tiết học văn sao lại trôi mau
Nhường cho toán với hành nghìn con số
Giờ hóa khô khăn, giờ sinh đau khổ
Giờ công dân ru ngủ những thiên thần.
Trống tan trường, áo trắng tung tăng
Chợt thấy dáng ai quen phía trước
Bỗng e ấp, dịu dàng đếm bước
Bỗng thẹn thùng má đỏ làm duyên.
Ôi cái thời ước mộng trinh nguyên!
Lá thư đắn đo mấy đêm suy nghĩ
Chẳng dám gửi anh tỏ lòng yêu quý
Chỉ sợ anh chê “con bé ấy khờ”.
Chỉ biết góc phố quen có kẻ đứng chờ
Chỉ biết khóc khi ve sầu gọi bạn
Chỉ biết nỗi lòng trút sao cho cạn
Khi mùa đã qua, kí ức xa rồi.
Lê Na