Truyện dài : Tình yêu, anh là ai? (Phần 7)

Rate this post

Phần 7:

“Tôi như chiếc lá cô đơn

Rơi trên con phố buồn tênh, thật dài

Mơ về cô bé mắt nai

Cô vô tâm để lá bay lá sầu

Phải chi cách mấy sông sâu

Lá nằm im bắt nhịp cầu cô qua

Tình gần thế ấy mà xa

Người gần thế ấy mà ta vẫn chờ”

Tôi bất ngờ vì bài thơ khá hay, chan chứa nỗi lòng, càng bất ngờ hơn nó được gửi từ một anh chàng chuyên toán. Nếu có mối tình của cô gái chuyên văn và chàng trai chuyên toán thì chắc hẳn mối tình ấy sẽ đằm thắm, nồng nàn. Nhưng và nếu… là những chuyện khó có thể xảy ra hoặc chẳng bao giờ. Tôi đủ nhạy cảm để nhận ra tình ý trong bài thơ và cô gái vô tâm kia là ai, thế mà tôi lại chẳng đủ dũng khí để đối mặt. những người bạn thân bên cạnh mình còn lại chẳng được bao nhiêu, tôi không muốn mất đi một tình bạn càng không thể tiến đến một tình yêu. Thế là  con nhỏ bề ngoài lanh lợi lại giở trò ngốc nghếch vô tư lự.

Tôi nhắn rồi lại xóa không biết bao lần. thật sự không thể trả lời Minh một cách bình thường nhất được. Tôi giả vờ như chưa đọc được tin nhắn và suy tư mãi đến chiều để tìm lời lẽ cho cuộc gặp gỡ sắp tới, chẳng ai lại trốn tránh bạn mình vì một bài thơ bâng quơ.

  • Tìm đâu ra bài thơ hay thế, mai mà hôm nay là quốc tế lao động chứ không phải lễ tình nhân, nếu không tao hiểu nhầm là mày tỏ tình tao đấy!

Tôi mở đầu cuộc gặp gỡ bằng giọng điệu của một con ngốc đang cố gắng để người khác nghĩ mình thông minh. Minh cười đáp lại:

  • Nếu tao tỏ tình thật rồi mày nghĩ sao?

Còn sao với trăng gì nữa, hẳn là hắn đã phải lòng tôi mất rồi, lần này chắc không phải là lầm tưởng. Nhưng tôi không thể đáp lại bằng tín hiệu xanh được, chỉ có thể là vàng và vàng. Lúc ấy, chẳng hiểu sao tôi lại tin vào cái nhìn đầu tiên và ấn tượng ban đầu theo kiểu tình yêu sét đánh. Tôi không nghĩ có một tình yêu sẽ thành hình từ những mối quan hệ quá hiểu nhau như tôi và Minh. Khi con người ta hiểu nhau quá nhiều sẽ chẳng còn gì mới mẻ để mà khám phá và tìm hiểu, sẽ chẳng còn gì hay ho để tưởng tượng và mơ ước. Như tôi đây, cái cô gái chưa bao giờ biết nói chuyện nhẹ nhàng với Minh, chưa bao giờ trang điểm xinh đẹp khi cùng Minh, chưa bao giờ tặng Minh món quà hay thậm chí chưa từng mời Minh một bữa cơm thì có điểm gì hấp dẫn người ta? Rồi những lúc hun hăng lớn tiếng, những khi giận hờn, khóc lóc, những trận cười to, những trò nghịch ngợm…toàn là điểm trừ thì có gì đáng mộng mơ? Tôi không tin vào tình cảm của Minh vì trước hết tôi không tin ngay tình cảm của chính mình. Tôi cũng đã từng thích và nghĩ rằng đã yêu một người nhưng rốt cuộc lại quên đi một cách chóng vánh. Tôi sợ Minh đối với tôi chỉ là cảm xúc nhất thời của tình bạn mà Minh đã nhầm tưởng. Cái vòng lẩn quẩn giữa bạn và yêu cứ quấn lấy tôi cho đến khi tôi thật sự yêu.

Rồi một ngày Minh nhận ra chỉ là cảm giác chứ không phải là tình yêu, Minh thật sự phải lòng người con gái khác thì chẳng phải giữa chúng tôi sẽ là khoảng cách rất xa đến nỗi không ai có thể ngoáy đầu nhìn lại.

Tôi tiếp tục bật đèn vàng để Minh có thời gian thử thách tình cảm của mình và cũng là để cho tôi cơ hội. Nếu đó chỉ là một trò đùa của đứa bạn thân thì tôi cũng đỡ ngại ngùng khi tự đưa mình vào những nghĩ suy huyễn hoặc.

  • Nếu mày nói vào ngày cá tháng tư tao sẽ tin là mày nói dối, nhưng phải thừa nhận rằng thơ cũng có hồn, bữa nào rảnh chỉ tao làm thơ nhé!

Tôi láy câu chuyện theo hướng an toàn

  • Học văn mà không biết làm thơ, đầu mày chứa bả đậu trong đó à?

Thế đấy, trừ bài thơ kia ra, chưa bao giờ hắn nói với tôi một câu tử tế, ít nhất cũng nhẹ nhàng như lời của một thằng con trai nói với một cô gái. Thử hỏi làm sao tôi có thể tin hắn thích tôi. Tôi giả vờ mà hắn còn không hiểu, đúng là tên ngốc. Nhưng không sao, miễn là hắn quên đi bài thơ kia và nhớ đến tôi là con bạn lắm lời của hắn.

Chibi Blog

một blogger từng học công nghệ thông tin thích chia sẻ kiến thức, đam mê công nghệ, thích ca hát, chơi guitar và yêu thể thao