Truyện dài : Tình yêu, anh là ai? (Phần 4)

Rate this post

Tôi –ngọn cỏ mềm chưa một lần yêu đã rung động trước cái vẻ ga lăng, nhiệt tình của Trí. Chính sự ga lăng ấy khiến tôi lầm tưởng Trí thích mình để rồi cứ chạy theo một mối quan hệ không thể gọi tên bỏ quên một tâm hồn đang đợi chờ tôi.

“Bx ngủ chưa? Ox đang ở phòng học”

10h đêm tôi nhận tin nhắn của Trí. Tôi bật dậy vội chải tóc và thay quần áo rồi rón rén ra phòng học. 10h đêm, chẳng ai dám làm phiền nhau nếu không phải là một mối quan hệ thân thiết. Vì sao chúng tôi lại xưng ông xã, bà xã? Nó không hề thể hiện chúng tôi đang yêu nhau. Cách xưng hô ấy bắt đầu từ một vở kịch chúng tôi tập để trình diễn. Tôi vào vai một bà vợ sư tử còn Trí là một ông chồng nát rượu. Mặc dù vở kịch không công diễn trước sân khấu vào giờ chót chúng tôi thay đổi kịch bản nhưng cách xưng hô thì chúng tôi giữ lại như một kỉ niệm đáng ghi nhớ. Chẳng hiểu khi gọi nhau như thế Trí có nghĩ gì nhiều hơn một vở kịch.

Tôi không tỏ ra ngạc nhiên hay cuống quýt hỏi những câu đại loại như: “có chuyện gì quan trọng vậy?” hoặc “ Sao ông xã lại gọi bà xã giờ này?” bởi tôi hiểu rằng giữa chúng tôi thì việc gì cũng là việc trọng đại cả và giờ nào cũng là giờ chung. Thế đấy mà tôi luôn thắc mắc tại sao cô bạn học của tôi lại có thể chấp nhận chuyện người yêu cô ấy luôn đưa ra lý do bận hết việc này đến việc nọ để chối từ mỗi khi cô ấy muốn đi chơi. Có lần cô ấy còn khóc ròng rã với tôi vì tự ý đến chỗ người yêu không báo trước chẳng những anh ta không ngạc nhiên, cảm động mà còn trách mắng, giận hờn cô ấy. Tôi không thể thông cảm cho việc yêu một người mà lại phân chia thời gian rạch ròi như thế, càng không chấp nhận chuyện chỉ một tin nhắn, cú điện thoại mà bận rộn đến mức không thể trả lời. Chắc tôi là cô gái ích kỷ trong tình yêu. Cả sau này cũng thế, tôi luôn nói với người yêu của mình rằng nếu anh có có việc gì đó quan trọng mà không thể gặp hoặc nói chuyện với em, đừng bảo “anh bận rồi” mà hãy bảo với em rằng “hãy đợi anh”. Em sẽ đợi dù có bao lâu đi nữa vì em biết anh cũng đang nghĩ đến em.

Tôi và Trí không phải tình yêu nhưng sự quý mến nhau khiến chúng tôi không thể thờ ơ trước yêu cầu của nhau. Như mọi khi chúng tôi bắt đầu từ những công việc đang cần của chi hội về văn nghệ, bóng đá, báo tường…rồi đến những chuyển chẳng liên quan như vừa nhìn thấy anh Nam đi cùng chị nào xinh xinh hay có người lại tỏ tình với chị Đăng xinh đẹp của chúng tôi bằng cả một sân đèn cầy và chong chóng. Câu chuyện vui của hai người bạn đang say sưa làm mọi người ngỡ là một cặp thì kẻ thứ ba xuất hiện.

  • Hai đứa mày bàn tới đâu rồi?

Cái giọng khàn khàn của Minh làm tôi giật cả mình, vậy mà tôi cứ ngỡ là chỉ có hai chúng tôi, ai dè..bộ ba khó hiểu.

Chắc bạn sẽ thắc mắc tại sao giữa nam và nữ lại có thể xưng hô mày, tao như giữa những thằng đàn ông. Nếu những người quen nói chuyện tế nhị sẽ cho rằng xưng hô như thế không lịch sự, quá suồng sã và không trí thức. Với chúng tôi không có một cách xưng hô nào thân mật hơn như thế. Bằng chứng là chúng tôi chỉ xưng hô như thế với những đứa cùng phòng hoặc những đứa bạn đã chẳng còn gì xa lạ và đương nhiên cùng lứa tuổi. Tôi sẽ thật thoải mái khi bạn bè gọi mình bằng mày và xưng tao hơn là kiểu xưng hô khách sáo mình – bạn, cậu – tớ…Với quý ông chồng của tôi hiện tại cũng thế, đôi lúc cao hứng chúng tôi lại xưng mày với tao. Chắc người bên ngoài nhìn vào sẽ cho rằng chúng tôi cãi cọ, không tôn trọng nhau hoặc không yêu thương nhau. Thế thì không đúng rồi đó chỉ là cách xưng hô quen miệng từ ngày còn đi học, chúng tôi đã từng là bạn thân cơ mà!

Quay trở lại với kẻ thứ ba, chưa bao giờ hắn ta cho chúng tôi có khoảng trời riêng. Hắn luôn xuất hiện với vẻ mặt hớn hở như vừa bắt được quả tang kẻ trộm đồ ăn trong nồi. Bằng cái điệu bộ kênh kiệu, hắn luôn nói những câu khích bác:

  • Hai đứa mày dám nói chuyện riêng khi không có tao ha!

Nếu có hắn rồi thì nói chuyện riêng với chả tư gì nữa, thế là tôi ấm ức chuyển chủ đề. Thường thì cuộc nói chuyện sẽ kết thúc khi đã quá khuya hoặc tôi điên tiết lên rồi tự ái bỏ về. Cái con kì đà cao 1.7, nặng 55 cân kia thực sự luôn cố tình phản bác hay đối đầu lại tôi. Trái ngược với người bạn thân dịu dàng, tế nhị của hắn, hắn thích nói những câu làm tôi trợn ngược mắt và hét lớn.

  • Không muốn nói chuyện với mày nữa, đồ điên!

Tôi ngoe nguẩy bỏ về phòng, sau khi đã trút giận bằng câu nói nặng nề của mình. Không có gì đáng trách nếu Minh đúng thật là một thằng kênh kiệu, cà chớn và đồ điên như tôi nghĩ. Minh âm thầm bên cạnh tôi, luôn quan tâm đến cảm xúc của tôi, âm thầm chăm sóc tôi…tất cả đều âm thầm. Đó là những gì tôi nhận ra sau khi tôi đã hết lần này đến lần khác làm Minh buồn. Cuối cùng người điên là tôi.

Xem tiếp: Truyện dài : Tình yêu, anh là ai? (Phần 5)

Chibi Blog

một blogger từng học công nghệ thông tin thích chia sẻ kiến thức, đam mê công nghệ, thích ca hát, chơi guitar và yêu thể thao