Truyện dài : Tình yêu anh là ai? (Phần 1)

Rate this post

Phần một:

Ở một ngôi trường đại học rộng lớn với hơn 45.000 sinh viên, các bạn sẽ không thể nhận ra một cô gái có nước da ngâm đen, tóc cột cao ngoe nguẩy, đôi mắt to được trang trí bằng một cặp kính cận dày. Nói một cách lịch sự cô ấy có chiều cao khiêm tốn, nhưng thôi bạn bè cô ấy đã quen gọi là lùn rồi nên chẳng việc gì phải ngại mặc dù cô ấy có cái tên cũng khá đáng yêu Lê Ngọc Khiết Tâm. Cô gái ấy chính là tôi. Nói chính xác hơn là chính tôi của gần mười năm về trước. Bạn bè đừng cố tìm cô ấy là ai nếu như bạn thấy câu chuyện có vẻ quen. Đơn giản vì tên nhân vật do tôi tự đặt, bạn có thể quên ngay cái tên đó đi khi đọc xong cũng như tôi sẽ quên mất đi phần kí ức đẹp của cuộc đời mình. Ai đời lại nói xạo với kí ức của chính mình.

Tôi mười tám! Cái tuổi mà ai nghe đến cũng nghĩ nó thật đẹp, nhiều mơ mộng, nhiều khát khao và xuân thì phơi phới. Mơ mộng thì tôi dư dả, chẳng phải khi học phổ thông tôi đã từng mơ là hoa khôi của trường, mỗi bước đi là có hàng trăm đôi mắt nhìn vào ngưỡng mộ, yêu mến và ghen tị. Để rồi trong hàng trăm nam sinh trắng trẻo bảnh bao đang mong muốn sánh bước cùng cô hoa khôi như tôi, tôi sẽ trịnh trọng ban ân huệ cho gã trai khờ ngồi cuối dãy. Chẳng phải tôi đã từng mơ mình trúng một tờ, không là hai, ba tờ vé số để giúp mẹ sửa lại căn nhà lụp xụp, mua cho cha chiếc xe đi lại, cho em trai một bữa no nê dưa hấu. Nói đến đây chắc các bạn hình dung hoàn cảnh tôi thế nào, nhưng thôi tôi sẽ để dành tuổi thơ của mình cho một câu chuyện khác.

Thầy giáo tôi nói đúng mà “người ta thiếu cái gì người ta thèm cái đó”, tôi thèm đến phát điên ấy chứ. Vì thế mà tôi đã có cái suy nghĩ hết sức lý thuyết “học đi, học thật giỏi để sau này có cuộc sống đầy đủ hơn”, và tôi đã thật siêng năng, thật quyết tâm dù học không thật giỏi.

Cho đến bây giờ, gần ba mươi tuổi tôi vẫn giữ tính mộng mơ và ảo tưởng. Chỉ đơn thuần là vì những lúc khó khăn tôi rất dễ suy nghĩ tiêu cực, tôi nhờ vào ước mộng để thư giãn giống như bạn thất tình bạn đi du lịch hay ăn những món ngon. Chỉ có khác bạn phải chuẩn bị thật nhiều tiền nếu buồn còn mơ mộng của tôi không mất một xu. Đó cũng là cách giải trí của những người nghèo như tôi. Tôi mơ mộng đủ kiểu chỉ trừ lên cung trăng vì tôi không tìm thấy lí do gì khi một người xinh đẹp và giàu có lên đó cho ai ngắm?

Tôi mười tám! Chưa có mối tình nào dù nho nhỏ tuổi học trò. Cái anh chàng tôi mến duy nhất đến khi tôi bước vào cổng trường đại học, cái anh chàng khù khờ ấy lại mến cô hoa khôi thật của trường. Mối tình thật sự của tôi bắt đầu từ ngày tôi là một cô sinh viên có chiếc xe đạp màu xanh da trời. Từ nay, tôi đã có chiếc xe đạpc ủa riêng mình dù rằng nó là chiếc xe đã qua sử dụng mà mẹ tôi mua lại cho tôi khi bà đưa cô con gái lớn lên thành phố học. Có gì bằng tấm lòng những người mẹ quê, chưa bao giờ đặt chân lên thành phố xa hoa lại lội bộ hàng cây số mua cho con chiếc xe đạp rồi lỉnh kỉnh chở về những thau, chén, ly, thùng…

Ngày tiễn mẹ lên xe về quê, chỉ có mẹ là rơm rơm nước mắt còn tôi chỉ hơi buồn một tí. Tôi không khóc như lần như lần mẹ tiễn tôi về nhà chồng sau này. Tôi biết rằng cánh cổng trường mở ra là tôi bước vào một thế giới của mơ ước và tự do, tôi vẫn là con của mẹ, vẫn có thể về thăm mẹ bất cứ khi nào. Còn ngày về nhà chồng khi cánh cổng nơi xa lạ mà tôi phải coi là nhà của mình nở ra, tôi sẽ bước vào một thế giới không hẳn tôi mơ ước và đương nhiên không còn được tự do. Tôi vẫn là con của mẹ nhưng không thể về với mẹ bất cứ lúc nào tôi muốn.

Tôi trở về ngôi nhà bốn năm của tôi cùng với bảy thành viên nữa trong căn phòng mang số 21 mà sau này tôi gọi nó là vết thương thứ 21. Căn phòng này và ngay cả chiếc giường cũng đến với tôi như một cơ duyên. Trước đó hơn một tháng, khi trường cấp ba chúng tôi đưa học trò lên thi đại học. Chúng tôi được sắp ở tạm để thi, cũng ngay tại căn phòng này, cũng chiếc giường này. Căn phòng của tôi là căn phòng cuối dãy ở lầu hai và phía sau là cả một vùng đất đồng quê với một con kênh nhỏ đầy rau muống, lục bình, cỏ sậy…Phía trước là hàng bằng lăng tím biếc làm xao xác cả trời chiều. Những ngày mưa chỉ cần ngồi thu mình bên khung cửa sổ rồi thả hồn trên những giọt nước đọng trên tán lá là đủ để một miền thơ mộng tìm về. Ngày ấy, đời nào có biết sầu!

Hàng ngày, tôi đến giảng đường, đi dạo quanh mọi ngóc ngách trong trường, bán thời gian vào mớ sách dày cộm trong thư viện hay tung tăng cùng bạn bè. Tối, tôi lộc cộc chiếc xe đạp đi chạy bàn quá cà phê. Đừng tưởng chỉ những cô chân dài, xinh gái mới thích hợp làm ở quán cà phê. Tôi đấy, chân siêu ngắn, tóc tai rối bời vẫn chạy bàn vì quán cà phê của tôi không cần chân dài, chỉ cần chân siêu nhanh chỉ để chạy và chạy. Hơn 10h khuya, tôi hổn hển đạp về không có hột cơm trong bụng. Ôi! Cái quán hủ tiếu gõ thần thánh trước cỗng trường làm lần nào con nhỏ chạy ngang cũng học lại toán lớp một. Chạy bàn năm tiếng đồng hồ chỉ được hai mươi nghìn, tô hủ tiếu hết bảy nghìn, trong khi bảy nghìn có thể mua được hai gói mì thêm một nghìn nước đá. Nếu bạn từng trải qua thời sinh viên nghèo khó phải tính toán từng gói mì thì sẽ hiểu được môn toán thầy dạy hồi lớp một có giá trị như thế nào.

Bỗng, ầm! xe tôi chao đảo, xuýt nữa thì người và xe lăn kềnh xuống đường, may thật! Nhưng chiếc xe tôi tông phải thì thật không may! Cả người và xe phía trước thì nằm ngổn ngang. Tôi hốt hoảng quăng chiếc xe xuống lề đường, chạy lại phía nạn nhân đang ngồi nhặt từng trái cây văng ra ngoài, tôi cũng nhặt lấy nhặt để, miệng thì rối rít xin lỗi.

Truyện dài : Tình yêu, anh là ai? (Phần 2)

Chibi Blog

một blogger từng học công nghệ thông tin thích chia sẻ kiến thức, đam mê công nghệ, thích ca hát, chơi guitar và yêu thể thao