Kỉ niệm đẹp không phải chỉ đến ở những nơi trù phú, giàu có hay xinh đẹp, chỉ cần trong lòng người nhớ đến, thao thức vì những chuyện đã qua, những người đã gặp ấy là kỉ niệm. Ai cũng từng có những nơi để nhớ đến và những người để yêu thương suốt đời. Đó là quê hương và bà tôi, người bà gắn bó với tuổi thơ tôi những ngày khó nhọc. Quê nội ơi, dù nghèo khó nhưng nghĩa tình có bao giờ cạn.
Bài thơ Quê nội là bài thơ mang tâm sự của đứa cháu xa quê, nhung nhớ về những ngày bên bà, mơ ước được trở lại sống với bà. Nhưng…thời gian có bao giờ quay lại một lần thế nên con người cứ mơ ước rồi hi vọng lại não nề thất vọng. Thôi thì chỉ biết nhớ về một nơi đã sinh ra ta với những hình ảnh thân quen.
Ai là người vùng đồng bằng Nam bộ chắc không thể quên hình ảnh cây bần mọc lặng lẽ ven sông, sau nhà, mọc cả nơi người ta không đặt chân đến đấy. Cái tên của nó cũng gợi nhiều vất vả, nghèo khó như kiếp con người lao động chân lấm tay bùn. Hình ảnh cây bần ổi và bờ đất lỡ là hình ảnh đi sâu vào tâm thức chúng ta khi đọc bài thơ, nơi ấy chính là quê nội.
Quê Nội
Cây bần ổi tự bao giờ
Đã lớn lên trên ven bờ đất lỡ
Gió bấc về dang đôi tay che chở
Tổ chim non, giất mộng xanh non.
Lưng nội còng bao ngày tháng lo toan
Da mồi tóc bạc
Ru cháu ngủ nghĩa tình trong câu hát
Cổ tích xưa theo cháu bước vào đời.
Con sáo nhỏ bay rồi
Bỏ cây bần trơ trọi
Hoa trắng đợi chờ, tháng ngày mòn mõi
Ngày trở về, hoa rụng trắng ven sông.
Quê nội ơi, tình nghĩa mênh mông
Dẫu đất mặn khô cằn
Mà lòng ngọt ngào nước mát
Cho con sáo lại về đậu hát
Khúc nhạc lòng da diết bấy lâu.
Hồ Q Trang