Con gái đến tuổi rồi cũng phải đi lấy chồng, yêu hay không thì cũng phải cần một gia đình, một mái ấm để sống cho những điều thiêng liêng khác không riêng vì tình yêu. Được đến bên người mình yêu biến những ước mơ thành hiện thực thì còn gì vui bằng, thế mà bao nhiêu người con gái khác phải gọi người không yêu bằng chồng, xây ngôi nhà và những đứa con bằng xúc cảm bình thường, không nhiều kì vọng cũng không nhiều niềm tin.
Ngày đón dâu qua ngõ, hoa tím thề nguyền cũng nhỏ lệ cho cuộc tình tan vỡ. Lối cỏ ngày nào nơi từng hò hẹn, nơi chứng kiến những nụ cười hạnh phúc trên đôi môi cô gái trẻ, giờ tiễn người đi theo chồng, cỏ hay lòng cũng ngậm ngùi.
Em đi rồi, cuộc chơi bỏ lại cho ai, cánh diều ngày ấy giờ cũng tan tát dưới cơn mưa ròng rã. Bài thơ anh viết tặng em khi chúng ta còn chung trường, chung lớp giờ chắc ai còn nhớ. Một nỗi buồn không tên, nỗi buồn chênh vênh còn tê tái gấp trăm lần. Phỉ chi em vong phụ mà anh oán trách, chỉ là không duyên nợ, chỉ là giấc mộng thanh xuân.
Rồi biết mai này nơi nhà chồng, trăm người lạ, một người quen, em có hạnh phúc, em có còn giữ nụ cười xinh ấy. Hay em lại âm thầm khóc từng đêm và nuối tiếc cho những ngày tháng đã qua.
EM ĐI LẤY CHỒNG
Hoa tím rưng rưng một góc
Mưa về trên lối cỏ xưa
Xe đón dâu đi qua ngõ
Áo xinh mộng tím sao vừa.
Em đi thanh xuân bỏ lại
Hết rồi áo trắng làm thơ
Những ngày la cà cuối phố
Chắc đám bạn thân mong chờ.
Em có vui vầy duyên mới
Hay còn lưu luyến tình xưa
Mắt đỏ chờ em cuối phố
Cánh diều ướt đẫm con mưa.
Em về làm dâu xứ lạ
Người không yêu phải gọi chồng
Chắc gì chồng em không hiểu
Nỗi buồn trên mắt mênh mông.
Nếu mai gặp nhau trên phố
Đừng xem như đã quen nhau
Hãy để yên mùa kỉ niệm
Dù lòng anh có xanh xao.
Hạ trắng